Mẹ chồng chì chiết vì gò má cao, làm tổn thương chồng.
Chồng tôi mất khi mới 25 tuổi, chỉ sau chưa đầy 1 năm chung sống. Khi đó, tôi đang mang thai 7 tháng và cảm thấy choáng váng, ngất xỉu nhiều lần. Ba năm sau khi ra trường, anh đưa tôi về ra mắt gia đình. Lần đó, tôi không được lòng bố mẹ chồng tương lai vì những lời nhận xét không hay từ một em họ. Dù vậy, đám cưới diễn ra trong hạnh phúc. Khi tôi mang bầu, anh là một chồng tốt và chăm sóc tôi chu đáo, luôn nhắc nhở tôi ăn uống đầy đủ. Dù thai nghén mệt mỏi, tôi vẫn vui vì có anh bên cạnh. Cơ quan anh tổ chức đi chơi biển.
Anh do dự không biết có nên đi hay không vì lo cho tôi ở nhà một mình. Nhưng tôi khuyên anh nên đi để hòa đồng với mọi người. Sau này, tôi luôn tự trách mình vì đã để anh ra đi mãi mãi. Anh bị cơn sóng cuốn trôi, đội cứu hộ không kịp ứng cứu. Khi nhận tin dữ, tôi chỉ biết khóc, la hét, không tin đó là sự thật. Tôi gọi điện cho bố mẹ chồng, họ cũng hoang mang và đau xót. Tôi gói vài bộ quần áo rồi bắt taxi về Nghệ An, yêu cầu dừng lại ở biển Quỳnh Lưu để xác minh. Không khí u ám, mọi người đang tìm kiếm nhưng rất vô vọng. Sau 5 ngày không có kết quả, gia đình đã tổ chức lễ tang. Trong đám tang, ai cũng thương cảm cho chồng tôi và cho tôi, người phụ nữ trẻ mang thai mà mất chồng.
Tôi cảm ơn những lời động viên của hàng xóm và bạn bè, nhưng lại cảm nhận sự im lặng đau đớn từ gia đình chồng, đặc biệt là từ bố mẹ anh. Họ có vẻ nghĩ tôi là nguyên nhân dẫn đến cái chết của anh, mặc dù anh mới chỉ 25 tuổi và còn nhiều dự định với tôi. Tôi suy sụp, không ăn không ngủ, chỉ uống sữa bầu để chăm sóc con. Tôi đã cất đi tất cả đồ liên quan đến anh để hạn chế suy nghĩ. Trong đám tang, mẹ chồng tôi gào thét nhiều câu trách móc, khiến tôi bất ngờ trước thái độ của bà.
Em họ tôi từng nói rằng mẹ chồng bảo tôi có tướng sát chồng và đã can ngăn chồng tôi. Bà còn không muốn làm lễ giải hạn cho tôi. Tôi chết lặng khi em nói rằng sau khi sinh, tôi có thể về ngoại hoặc ra Hà Nội tùy thích. Giờ tôi vừa nhận tin chồng mất, lại rơi vào tình huống trớ trêu này. Tôi không phàn nàn, chỉ lo cho đứa con và sợ nó thiệt thòi. Tôi cũng không muốn làm mất lòng gia đình chồng, nhưng nếu về ngoại, tôi lại cảm thấy áy náy. Còn nếu ở lại, tôi sẽ rất khó xử.



Source: https://afamily.vn/vi-go-ma-cao-nen-me-chong-chi-chiet-da-lam-hai-chong-2011080911432748.chn